Thành Phố Không Mặt Người
Phan_14
Hắn không nói không rằng, ghé ngồi lên giường rồi duỗi chân kéo ống quần lên. Một vệt xước rớm máu chạy chéo ngay trên ống chân hắn đã bắt đầu tấy lên đo đỏ. Ả đàn bà bước vội tới cuối phòng với lên cái giá treo đồ lấy xuống một lọ dầu nóng đã dùng dở. Ả mở lọ dầu, xòe bàn tay trái ra dốc ngược lọ dầu vào đó, sau đó lật tay tẹt lên chân hắn rồi cứ thế mà miết đi miết lại. Hắn ngả người, chống hai tay ra sau, mắt nhắm lại, khuôn mặt khẽ nhăn lên sau mỗi cái miết tay của ả đàn bà. Hồi lâu, hắn mở mắt ngồi thẳng dậy, như chợt nhớ ra điều gì, hắn lấy lại vẻ mặt điềm tĩnh hất hàm về phía ả đàn bà:
- Thế nào, hôm nay có ghé vào chỗ con bé không?
- Có chứ. Tôi đến một lúc thì nó vội đi học nên không ngồi được lâu, chỉ kịp đưa tiền cho nó xong rồi về. - Ả đàn bà xoa hai tay vào nhau, kéo ống quần xuống cho hắn rồi đứng dậy.
- Nó có nói gì không?
- Nó bảo vẫn học tốt, cuối tháng này sẽ thi cái gì đó, sẽ phải đóng thêm tiền…
- Vậy à!...
- Nó còn bảo…
- Gì nữa?
- Nó bảo hay là con nghỉ học đi làm kiếm tiền phụ với bố mẹ.
- Cái gì? Nghỉ học á? – Hắn giật thột, miệng hơi há ra, vài tia nước bọt bắn ra rơi xuống cánh tay. – Tao là tao cấm đấy! Không liệu đường mà bảo nó thì đừng hòng mà sống! Tao giết đấy, giết hết cả mẹ lẫn con nghe chưa?
Tiếng hắn gầm lên nghe rờn rợn, cơ mặt hắn giật giật, hàm răng nghiến lại kêu kèn kẹt, mắt vằn lên những tia màu đỏ, bàn tay phải nắm lại đấm đấm xuống thanh gỗ cạnh giường, mâm cơm ở trên giường nẩy lên làm bát đĩa va vào nhau kêu lanh canh. Ả đàn bà sợ sệt đứng nép vào góc phòng len lét nhìn hắn. Nhưng ả còn chưa kịp trấn tĩnh thì đã lại thấy hắn đưa tay bưng mặt khóc tức tưởi. Hắn khóc tấm tức, ti tỉ như đứa trẻ bị đòn oan. Bờ vai hắn rung lên nhịp nhịp theo những tiếng nấc ứ nghẹn nơi cổ họng. Hắn khóc và than vãn những câu gì đó nghe ú ớ không rõ lời. Những âm thanh dồn nén trong nỗi uất ức giống như dòng nước bị tắc nghẽn lâu ngày trong một con suối hẹp. Trên giường, mâm cơm đã nguội ngắt, còn ả đàn bà thì ngồi xệp xuống sàn nhà mắt ngó mông lung ra cửa rồi buông một tiếng thở dài.
Sáng sớm, khi hắn vừa thức dậy thì đã thấy ả đàn bà đi từ ngoài vào, trên tay xách toòng teng một cái túi ni-lông trong đựng ít hoa quả và mấy chai nước ngọt. Hắn giụi mắt nhìn ra, nét mặt hiện rõ vẻ ngạc nhiên:
- Của nợ gì thế kia?
- À, con bé nó bảo hôm nay đưa mấy đứa bạn về chơi! Tôi mua tạm cho nó có cái đãi bạn.
- Cái gì? Bạn á? Không được, bảo nó đừng đưa bạn về đây, có phải nhà mình đâu mà đưa về! Đưa bạn về đây nhìn cái hang chuột này để cho chúng khinh thường mình đi à!
- Nhưng nó hẹn thế rồi, giờ sao nói lại cho kịp!
Hắn choàng dậy, ngồi yên thừ thẫn. Tình huống này diễn ra ngoài ý thức chủ động của hắn, chưa bao giờ hắn lại có ý nghĩ rằng sẽ có lúc ai đó đặt chân đến cái phòng trọ ẩm thấp tối tăm này. Hắn thấy hơi mất bình tĩnh, đầu hắn như căng ra, một vài phương án đối phó theo bản năng được đặt ra nhưng rồi lại nhanh chóng bị hắn gạt bỏ. Hắn sẽ phải làm gì bây giờ nhỉ? Hai tay hắn ôm lấy đầu, những ngón tay đan chéo vào nhau ở phía sau gáy, hắn gục gặc di di cái cằm xuống gối chân khi đó đang chống lên trước ngực.
- Chứ làm sao mà phải thộn mặt ra thế! - Ả đàn bà cầm cái lược vừa gỡ tóc trên đầu ra đập đập lên vai hắn. – Có gì mà phải lo, bạn con mình nó tới đây, đứa nào nó chê mình nghèo nó khinh mình thì thôi, khỏi cần chơi với nó, đứa nào nó thông cảm chia sẻ được với mình thì càng quý, con mình nó càng biết đường mà chọn bạn chứ có sao!
Hắn ngồi yên lặng nghe ả đàn bà rỉ rả. Hắn chợt nghĩ cũng phải, đời có là cái chó gì đâu nhỉ, cũng phải để cho con bé nó thấy được cái sự đểu cáng tráo trở ở đời để còn biết cách mà sống chứ. Trong lòng hắn bỗng thấy nhẹ nhõm hẳn, khuôn mặt hắn trở lại vẻ nhâng nhâng bất cần vốn có. Hắn đứng dậy vươn vai hít một hơi căng lồng ngực. Tuy vậy nhưng rồi hắn vẫn xẵng giọng nói với ả đàn bà:
- Thôi thì ông mặc xác! Lát nữa tao biến ra đường ẹ con nhà mày muốn làm gì thì làm!
Miệng nói thế nhưng khi thấy ả đàn bà cầm cái chổi sể lùa vào gầm giường quét dọn thì hắn cũng xăm xắn dọn dẹp sắp xếp những thứ đồ đạc lỉnh kỉnh đang bày ra khắp căn phòng. Cái bếp than này hả, thôi cứ tống tạm mày vào gầm giường, lúc sau lại moi ra cũng chả khó nhọc gì; cái giá để bát đĩa này ư, để vào đâu nhỉ, mà thôi cứ để yên nó đấy, nhà đứa nào mà chẳng có bát đĩa, chứ không chả ăn bốc à…
Khi căn phòng đã trở nên quang đãng sạch sẽ hơn một chút thì hắn nhìn vào cái đồng hồ trên tường. Chết cha, thế mà đã hơn 9 giờ. Hắn vơ lấy cái áo vắt hờ lên vai rồi bước vội ra cửa. Sau lưng còn nghe tiếng ả đàn bà vọng theo: “Biến thật à!”.
Hắn vừa ra tới khúc quẹo gần đầu hẻm thì nghe tiếng ồn ào, hắn nghe giọng quen. Thôi chết, sao nó về sớm thế chứ! Hắn luống cuống giây lát rồi bước quay ngược trở lại. Ả đàn bà ngạc nhiên khi thấy hắn nhanh chóng quay về:
- Thế nào, đổi ý rồi hả?
Hắn chẳng nói chẳng rằng, đứng trân trân mắt dớn dác nhìn một lượt quanh căn phòng. Cuối cùng hắn bước về phía cái toilet ở cuối phòng, đẩy cửa chui vào đó và khóa trái lại. Ả đàn bà còn chưa kịp hiểu điều gì đang xảy ra với hắn thì một tốp bốn năm cô cậu thanh niên đã bước vào đứng chật cả bậc cửa. Những tiếng chào hỏi líu ríu, những bước chân loạt xoạt, những tiếng cười trong trẻo giòn tan cứ quyện vào nhau không dứt. Căn phòng trọ nhếch nhác tối tăm thường ngày bỗng vụt trở nên rạng rỡ lạ thường. Ngồi trong ngăn toilet, tai hắn không bỏ sót một âm thanh nào từ phía ngoài vọng vào. Tiếng nước rót vào ly lóc róc, tiếng ả đàn bà đon đả mời mọc, tiếng mấy đứa con gái chọc ghẹo nhau cười chí chóe rồi có cả tiếng nói đầy vẻ trịnh trọng của một thằng con trai: “Thưa bác, ngày mai nhà trường làm lễ tốt nghiệp cho bọn con, vậy nên bọn con muốn mời hai bác tới dự cho thêm phần ý nghĩa ạ!”.
Cái gì? Tốt nghiệp á? Vậy là con bé đã trở thành cử nhân rồi ư? Hắn thấy sống mũi cay cay, khóe mắt rơm rớm nước. Ừ nhỉ, vậy là con bé đã có thể ngẩng đầu lên mà nhìn người trong thiên hạ rồi! Một giọt nước từ mắt hắn trào ra lăn xuống gò mà rồi trượt vào miệng mằn mặn, trong khi khuôn mặt hắn lại ánh ngời lên một niềm hạnh phúc khôn tả.
- Cái bếp nhà cậu ở đâu nhỉ? – Tiếng một đứa con gái cất lên đưa hắn về thực tại.
Cái quỷ quái gì nữa không biết? Hắn khe khẽ lẩy cái chốt rồi he hé cánh cửa ghé mắt nhìn ra. Hắn thấy ả đàn bà đang cúi xuống gầm giường cố gắng moi cái bếp ra, một thằng con trai thấy thế liền gạt ả ra rồi chui đầu vào lôi cái bếp ra ngoài một cách gọn lẹ. Phía bên ngoài, mấy đứa con gái đang xúm xít quanh một cái rổ, trong đó xếp đầy những bắp ngô trắng ngà múp míp. Bố khỉ, lại còn thế nữa!
Cánh cửa toilet bất ngờ bị đẩy mạnh vào trong làm hắn giật mình ngã ngửa ra sau.
- Ôi, sao bố lại ngồi đây!
Hắn xua xua hai tay luống cuống:
- À, ừ…không sao!...Bố chỉ bị đau bụng tý thôi!...
Mờ sáng, mụ chủ khu phòng trọ mở cánh cổng sắt lạch xạch để đi ra phố tập thể dục. Liền sau đó hắn nghe có tiếng thì thầm to nhỏ, hắn nhóng tai lên nghe ngóng. Giọng của ả đàn bà đang tỉ tê gì đó với mụ chủ. Lát sau, hắn thấy mụ kia ré lên một tràng: “Ôi, đã tốt nghiệp rồi cơ à! Nhanh nhỉ! Mà con bé cũng rõ là ngoan nết, chả bù cho cái loại nhà này, nướng đi của bố mẹ cơ man là tiền của rồi mà cũng không nên hồn người. Thôi thế là sướng rồi nhá! Ừ, để tôi lấy à mượn, ngày trọng đại thế này cũng phải tươm tất một tý chứ, ở đời dễ có được mấy dịp thế này!”.
- Định bày ra trò gì nữa đây? – Hắn vẫn nằm yên trên giường và cất tiếng hỏi khi ả đàn bà bước vào, trên tay cầm một bộ áo dài màu tím nhạt.
- Thì đến chỗ con bé chứ đâu!
- Đến thật à?
- Rõ vớ vẩn! Không thật thì giả à? Mà không đi đến đấy hay sao mà còn hỏi thế?
Hắn trân mình nằm xoay mặt vào tường, một tiếng “Không!...” khẽ thoát ra khỏi cổ họng. Ả đàn bà giũ giũ cái áo dài cho phẳng ra rồi ướm vào người.
Sân trường đại học chật kín. Người ở đâu ra mà lắm thế chứ, cái sân thì hẹp mà người thì cứ tầng này lớp kia chen nhau ra tận cổng còn chưa hết người. Ả đàn đàn bà nhón chân ngóng cổ nhìn vào trong. Bộ áo dài của mụ chủ phòng trọ làm ả vướng víu suýt ngã mấy lần. Chợt ả khựng lại vì bờ vai bị một bàn tay nắm lấy. Ả quay lại nhìn và dẩu cái môi lên:
- Sao bảo không đi mà còn mò đến đây? Rõ là đồ hâm!
- Hâm hay không mặc xác ông! – Hắn lên giọng nạt nộ như thường ngày.
Thế vậy nhưng hôm nay ả đàn bà có vẻ phởn nên vẫn tiếp tục day dí:
- Muốn đi bỏ mẹ mà còn làm bộ ta đây!…Mà con bé đâu nhỉ? Toàn người là người thế này…Á kia rồi! Mà sao nó lại mặc bộ quần áo lụng thụng như ông cung văn thế kia, con này dở người rồi à!...
- Ngu lắm! – Tiếng hắn khe khẽ thoát qua kẽ răng: - Quần áo ông nghè đấy! Con mình giờ là cử nhân rồi, chả kém cạnh đứa nào đâu!
- Vậy à, ai biết đâu…
Tiếng cái loa phóng thanh ồm ồm vang lên cắt ngang cuộc đôi co giữa hắn và ả đàn bà: “Kính mời nhà văn Duy Hòa, chủ nhiệm quỹ hỗ trợ “Vì tương lai xanh”, người đã đồng hành cùng các em sinh viên nghèo hiếu học trong suốt thời gian qua lên phát biểu ý kiến!”.
Cái gì? Duy Hòa á? Tim hắn giật thột, tâm trạng bối rối. Hắn quay sang phía ả đàn bà thì thấy ả đang cầm tấm thẻ trên tay mân mê ngắm nghía. Mắt hắn bỗng sáng lên như bắt được vàng, hắn quành tay qua vai ả đàn bà rồi ghé sát vào tai thì thầm: “Lát nữa mình ra cổng đứng chờ trả lại cho ông ấy!”.
24. Nhoẻn miệng và cười
Truyện ngắn của Đào Nguyễn Thị Anh
Nương gặp cô gái ấy trong một buổi tiệc cô đi cùng chồng, cô gái có đôi mắt buồn không thể lẫn vào đám đông dù âm nhạc và mọi thứ rất ồn ào sôi nổi. Không hiểu sao Nương bị ấn tượng rất mạnh bởi cái nhìn của cô gái, họ không quen, nhưng buộc Nương phải gật đầu chào xã giao, dù xung quanh cũng có rất nhiều người không quen như cô gái đó.
Bào, chồng Nương, cũng không ngoại lệ, anh đứng thẩn thờ mấy giây trước cô gái rồi bàn tay anh tự dưng rịn mồ hôi, ríu ríu nắm tay Nương kéo đi. Nương ngoái lại nhìn, cô gái nhoẻn miệng và cười với Nương. Hai bàn chân Nương như chôn xuống đất, không bước tiếp được. Cái cười của cô gái cứ như có ma thuật làm hút hồn người nhìn nó, cái cười như của ai đó rát quen. Nương thầm cám ơn trời đã không để Bào nhìn thấy cái cười đó, cái cười không vồn vã nhưng đủ sức hút kéo người đối diện đi theo những suy nghĩ của mình.
Lẽ ra, sau bữa tiệc ấy thì mọi thứ sẽ kết thúc, ai về nhà nấy, Bào và Nương sẽ lại có một cuộc sống vợ chồng đầm ấm như chính họ đang có mà mong muốn có cho đến hết cuộc đời. Nhưng Nương bị cái cười của cô gái làm cho đầu óc mụ mị đi, nó mụ mị đến nỗi lúc nào Nương cũng nghĩ chồng đang ngoại tình với cái nụ cười đó. Nương bắt đầu hạch sách, bắt đầu nghi ngờ, bắt đầu suy diễn hết tất cả những gì thuộc về Bào, bất cứ hành động nào của Bào, Nương cũng nghĩ có liên quan đến cô gái mà Nương đã gặp ở bữa tiệc.
Bào không bào chữa, không thanh minh, không cãi cọ. Chỉ thấy Bào bắt đầu mệt mỏi với những suy diễn của Nương, anh đi sớm hơn và về muộn hơn, anh ít ăn cơm nhà hơn, ít nói chuyện với vợ hơn, mọi thứ tồi tệ tới mức Nương yêu cần anh ký đơn ly hôn. Mọi thứ gần như đổ vỡ.
Nương có cái giác quan và linh cảm của đàn bà, Bào nghĩ vậy, cái giác quan đó chưa bao giờ sai, dẫu ban đầu Bào không tin là mình có thể phản bội lại Nương, nhưng Bào không cưỡng lại được trái tim mình, lúc nào nó cũng nói với Bào rằng, tình yêu của anh là ở đôi mắt buồn thăm thẳm và cái cười rất nhẹ kia.
Bào đã gặp lại cô gái trong một đêm say khướt loạng choạng tay lái để về nhà, cô gái với chiếc váy hoa mà Bào đã gặp hôm nào, đi lang thang một mình trên phố. Bào dừng lại, cô gái chỉ nhoẻn miệng và cười. Bào như bừng tỉnh, tỉnh hẳn dù trước đó Bào nghĩ mình không thể lái xe về đến nhà, Bào bảo cô gái lên xe rồi anh chở đi. Đêm ấy, Bào đã không về nhà thật.
Nương và Bào như hai người ở cùng nhà trọ, không nói gì với nhau, phần ai nấy sống. Nhiều đêm nằm thức trắng suy nghĩ tới lui, Nương tự hỏi liệu mình có công tâm khi ghen tuông mà không có một chứng cớ nào xác đáng? Cái nhoẻn miệng cười ấy hút hồn chính Nương, sao cô lại đem cảm xúc của mình đổ sang chồng với cái ý nghĩ đàn bà còn bị mê hoặc, huống gì đàn ông. Nếu đúng là Bào ngoại tình, Nương cần có chứng cứ, ít nhất là một lần bắt quả tang thì mọi thứ mới phơi bày rõ ràng, mạch lạc, khỏi khúc mắc, đau khổ trong nhau. Nghĩ là làm, Nương cần một lần bắt quả tang.
Sáng, Nương nghỉ làm, chồng ra khỏi nhà trước, Nương trang điểm rồi theo sau giữ một khoảng cách nhất định. Bào đến công ty rồi ở hẳn trong ấy đến trưa, giờ ăn cơm Bào cũng không ra ngoài. Nương ngồi ở quán cà phê đối diện công ty uống đến gần sáu ly nước để đợi. Năm giờ chiều, Bào ra khỏi cơ quan, Nương lập cập chạy theo. Bào không về nhà, Nương nhếch môi, mình chả nghĩ sai bao giờ, giờ này là giờ ngoại tình còn gì? Bào chạy quanh quẩn nhiều ngỏ hẻm, chạy qua nhiều khúc cua, Nương phải cố gắng lắm mới không bị mất dấu. Nhưng rồi tới một khúc cua rẻ vào một con đường vắng, Nương bị mất dấu. Không còn cách nào khác là Nương lui lại đầu đường và đợi ở đó, thế nào thì Bào cũng sẽ phải trở ra.
Gần mười một giờ đêm, có ánh sáng của đèn xe pha vào mắt đang chực muốn sụp xuống vì mệt của Nương. Nương vội lùi xe, kéo khẩu trang lên gần phủ mắt. Bào chạy ra cùng cô gái mặc váy hoa. Không ai khác chính là cô gái mà Nương gặp ở bữa tiệc nọ. Hai người lướt nhanh qua Nương. Nương vội vàng nổ máy đuổi theo. Nương chỉ muốn đuổi kịp, để gọi Bào, để cho Bào biết rằng từ nay anh chẳng có gì phải chối cãi nữa, rằng mọi thứ đã rành rành ra đó rồi. Nhưng Nương chạy mãi mà không kịp, khi rồ ga gần sát xe Bào thì Nương có cảm giác lành lạnh. Khi Bào đưa cô gái qua hết những khúc cua ngoằn ngoèo để ra đường lớn thì Nương gần như chạy xe ngang họ, Bào tuyệt nhiên không nhìn thấy Nương, chỉ có cô gái nhìn sang Nương, nhoẻn miệng cười. Lạy chúa! Vẫn cái cười đó, cái cười mà Nương gặp từ bữa tiệc, cái cười đã ám ảnh cô tới mức cô đã đẩy chồng về phía cô ta rồi lại tìm mọi cách để giành giật chồng về ình.
Nương nghiến răng, định gọi Bào thì bỗng nhiên Bào vọt ga nhanh hơn, bỏ mất Nương một đoạn chừng trăm mét. Cô gái lại quay mặt ra sau, nhìn Nương rồi lại nhoẻn miệng cười. Sau cái cười đó, Nương thấy chân tay mình tê cứng, môi miệng cũng cứng ngắc, khi thấy từ sau cổ cô gái, những vệt đỏ, loang dần loang dần, dù là chiếc váy hoa nhiều màu sặc sỡ, Nương cũng nhận ra cái thứ đang loang dần từ cổ và vai cô gái đó chính là máu, xe vẫn chạy, Bào vẫn phóng xe như điên, cô gái ngồi sau vẫn bình thản, chỉ có tay chân của Nương là cứng đờ, mọi thứ bay vèo vèo qua trước mặt Nương, Nương không còn cảm giác mình đang chạy xe, chỉ là sự hoảng loạn, lo lắng cho sự an nguy của Bào. Nương đang đuổi theo Bào, chỉ để hỏi rằng hai người đã bị tai nạn ở đâu? Tại sao không đến bệnh viện mà chạy xa đến vậy? Mà nếu không phải cô gái đã bị tai nạn thì cô cũng muốn gọi cho Bảo dừng xe, vì có thể cô gái đang nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng Bào không hạ ga, Bào chạy như điên, cái tốc độ mà Nương chưa bao giờ nhìn thấy Bào chạy. Nương hết xăng, xe tắt máy, bừng tỉnh khi thấy xe của Bào và cô gái lao vút đi trong đêm tối. Nương từ từ hình dung hết những thứ vừa xảy ra, nhìn đồng hồ điểm đúng 12 giờ đêm, xung quanh chỉ có tiếng ếch nhái, không một bóng người, không thấy ngôi nhà nào, có lẽ Nương đã ra khỏi thành phố khá xa, nhưng đang ở đâu thì Nương không biết. Nương bắt đầu thấy sợ, cô lấy điện thoại ra gọi, nhưng bấm mãi mà điện thoại không lên nguồn. Cô thụp xuống, hai tay run run cố cầm cho chắc điện thoại rồi ngồi khóc hu hu. Cô cầu mong được nhìn thấy người, thấy một chiếc xe tải hay một thứ gì đó do con người điều khiển, chỉ để hỏi rằng mình đang ở đâu. Nhưng hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, cô không thấy bất cứ điều gì như cô mong đợi. Sự sợ hãi bắt đầu như tan biến dần, nhường chỗ cho bản năng tồn tại, cô đứng dậy, dắt xe đi về hướng có nhiều ánh sáng hơn. Tiếng ếch nhái kêu dường như mỗi lúc một lớn hơn. Đôi giày cao gót làm chân Nương phồng rộp lên, nghe đau nhót tới tận tim.
Đi chừng nửa giờ, từ phía đối diện với Nương có ánh pha của đèn xe, không phải là một đèn mà tới hai đèn, có thể là hai chiếc xe máy chạy song song hoặc một chiếc xe lớn, dù là gì cũng được, Nương thấy như mình vừa bắt được vàng, Nương đá chân chống xe rồi đợi, nhất định Nương phải đón họ lại, chỉ để hỏi đường ra khỏi nơi này, mà nếu họ có tốt bụng hơn, thì có Nương một ít xăng, chứ giờ trời chuyển sang nửa đêm về sáng, ít nhất cũng phải năm giờ sáng, may ra mới có người bán mua với Nương.
Hai cái xe tiến lại gần hơn, Nương nhìn rõ dần, không phải hai chiếc xe máy mà nó là một chiếc xe tải, Nương thở phào. Cô ra giữa đường đứng vẫy tay, chiếc xe chạy chậm dần rồi dừng hẳn, trên xe bước xuống hai người đàn ông, một trẻ một già, Nương đoán đó là hai cha con. Người đàn ông già có vẻ cẩn thận hơn, ngó xung quanh trước khi tiến đến hỏi Nương “chuyện gì?”, Nương vừa mừng vừa run, cô lắp bắp “dạ, dạ…xin lỗi ông, tui muốn hỏi tui đang ở đâu, tui… tui... đi lạc, xe hết xăng….”, gã thanh niên trẻ hơn bước thêm bài bước lại gần Nương “nhưng cô đi đâu mà lạc?”, Nương lắc đầu ‘tui… tui… hổng biết!”. Hai người đang ông cười lớn, người lớn tuổi lại hỏi “chuyện khó tin, không biết đi đâu sao biết mình lạc?”. Nói rồi ông quay người đi về phía xe, Nương lắp bắp “thưa… thưa ông làm ơn, chỉ đường tui ra khỏi đây, hay là cho tui xin ít xăng… mà … mà ông cho tui đi cùng với, giờ tui sợ lắm, tui hổng dám đi nữa!”. Nương sợ thật, dù không biết hai người đàn ông này là người ra sao, nhưng nếu họ lại bỏ cô giữa đêm ở cái nơi mà cô không biết là đâu này thì giống như giết chết cô, lặp lại cái cảm giác kinh hoàng vừa xảy ra cho cô lần nữa. Gã trai trẻ hơn bỏ đi “thôi đi, ba! Nửa đêm nửa hôm có đàn bà con gái đòi đi nhờ xe, ai biết có giăng bẫy đâu đó không, cha con mình chết như chơi!”. Nương nghe nói thì hoảng hồn nói gần như lạy lục, giọng sắp khóc “tui năn nỉ 2 ông, cho tui đi cùng, bỏ cái xe máy lên dùm tui với, giờ mà hai ông bỏ tui lại đây, chắc tui chết vì sợ!”, người đàn ông lớn tuổi có vẻ mủi lòng, nhìn ra sau thùng xe, nói con “mày dẹp mấy cái rọ, bỏ xe máy lên cho cổ đi, nhưng mà, cô ngồi sau thùng xe nghen, trước hết chỗ rồi, thông cảm, phải đảm bảo an toàn cho tụi tui, đằng sau thì hơi dơ một chút, vì xe chở heo đi bán mà!”. Nương nghe vậy thì cám ơn rối rít, vội vàng chạy về phía xe như sợ hai người đàn ông kia đổi ý.
Cái thùng xe khá bít bùng, mùi phân heo xộc ngay vô mũi, nhưng giờ thì thậm chí ngồi trên đống phân Nương còn cảm ơn nữa chứ nói gì là ba cái mùi lẻ tẻ, coi như mình đã thoát. Nương tựa người ra thành xe, rùng mình nhớ tới Bào, nhớ tới cô gái mặc váy hoa, nhớ tới hình ảnh máu loang ướt đẫm vai và lưng cô gái. Nương lấy điện thoại ra bấm, cô cố gắng bấm nhiều lần, vì rõ ràng không thể là hết pin, vì cô mới sạc ban sáng, mà điện thoại cô có khi bốn năm ngày không sạc pin vẫn không tắt nguồn. Tới khi mệt và bực quá, Nương ném mạnh điện thoại xuống sàn xe, giật mình vì màn hình điện thoại bỗng nhiên bật sáng. Trên loa điện thoại phát ra câu nói quen thuộc “thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được….”, Nương điếng hồn cầm điện thoại mình lên, thấy hiện trên màn hình dòng chữ “đang gọi CHỒNG”. Nương chưa hề mở được điện thoại lên, sao nó lại gọi vào đúng cái số Nương cần gọi? Gã thanh niên trẻ trước đầu xe nghe vạch tấm bạt, thò đầu vào hỏi làm Nương gần như hét lên, đánh rơi điện thoại lần nữa, “có chuyện gì sao?”,gã thanh niên chờ đợi câu trả lời, Nương lắc đầu “không, không có gì!”, gã thanh niên tỏ vẻ thương cảm “ngồi mình buồn không, tui ra ngồi chung nói chuyện?”, không đợi Nương kịp trả lời, gã thanh niên trẻ vạch tấm bạt, lòn người chui ra sau thùng xe, đá văng mấy cái rọ vào góc sau, đi lại ngồi gần bên Nương.
Mùi phân heo cộng thêm mùi thuốc lá từ áo quần của người đàn ông lang bạt làm Nương muốn ói, nhưng trong bóng tối nên gã thanh niên không biết cảm giác của Nương, gã hỏi “tui hỏi thiệt, sao cô lại tới được đây?”, Nương không trả lời gã thanh niên, giờ, Nương phải trả lời gì đây, trả lời rằng mình đi bắt ghen, bị chồng bỏ lại bơ vơ chỗ này sao? Hay là bịa ra một câu chuyện khác, rõ ràng, với câu hỏi đó, Nương không đủ thời gian để bịa một câu chuyện, mà Nương cũng không còn tâm trí đâu mà bịa một câu chuyện khác cho có lý với hoàn cảnh hiện tại của Nương. Nương trả lời bằng một câu hỏi khác để đánh trống lảng “xe anh đi đâu?”, gã thanh niên cười “đi gom hàng, lát chở ra lò mổ”, “nhưng ý tui là giờ tui đang ở đâu?”“Tây Ninh!”, Nương há hốc “Tây Ninh?”, Nương lặp lại hai từ Tây Ninh nghe khô khốc, gã thanh niên cười “gần tới biên giới Mộc Bài, không phải đường tỉnh lộ, giờ còn đang sâu trong quê lận!”. Nương nhẩm tính, từ lúc 11 giờ đêm qua Nương còn ở thành phố, sao tới 12 giờ là lạc mất Bào mà Nương có thể tới tận Tây Ninh? Không thể nào là Tây Ninh được, Nương cười “anh giỡn tui chi vậy? Sao mà đang ở Tây Ninh được? làm sao tui về nổi với cái xe cà tàng của tui?”, gã thanh niên cười ha hả “về chi em, ở lại luôn với anh!”. Nương hốt hoảng nghe giọng nói chuyển đổi sang giọng của một gã trai tầm thường đang muốn có hành vi đê tiện. Nương đứng bật dậy “tui hổng giỡn, cho tui đi nhờ thì cho, hổng cho thì bỏ tui xuống xe”, gã thanh niên chụp lấy cổ tay Nương, Nương cố vùng ra nhưng không được, gã lại chụp thêm một tay nữa của Nương rồi bẻ ngoặt hai cánh tay ra sau, cười man dại “chìu anh đi, không có cách gì thoát ra đâu!”. Nương bị ấn vào thành của thùng xe, xe vẫn chạy, xóc khiến ôi cô đập vào thành thùng xe, tướm máu.
Gã hôn lên sau gáy cô, rồi đưa môi ra trước mặt cô, nhưng cô vùng vẫy khiến ôi gã không tài nào chạm vào môi cô được. Gã thanh niên bất thình lình quật mạnh làm cô té xuống sàn xe, hai tay vẫn bị bẻ ngoặc ra sau, gã ngồi lên người cô, một tay gã nắm hai tay cô, tay còn lại gã lòn dưới váy cô rồi giật mạnh làm rách chiếc quần lót. Gã cười “cô em mặc váy, thật hấp dẫn!”. Gã trai lại đưa môi lên gáy cô và ra mang tai rồi đưa về trước mặt cô. Lần này, Nương như chợt nghĩ ra điều gì, cô thoáng rùng mình, nhưng im lặng để cho gã hôn, được thể, gã hôn tới tấp lên tóc lên mặt cô, tay kia kéo váy cô lên ngang hông. Nương kêu lên những tiếng kêu nho nhỏ khiến cho gã thanh niên phấn khích, hắn quên việc mình đang cưỡng hiếp một cô gái, hắn thả luôn hai tay Nương ra, lật người Nương nằm ngửa. Nương chống được, bật ngồi lên, nhưng hắn đẩy Nương nằm xuống, khi bị đẩy lưng chừng, Nương đặt môi mình lên môi hắn. Gã thanh niên hôn cô điên cuồng. Bàn tay Nương bắt đầu bạo dạn xuống phần cơ thể dưới của gã. Không ngần ngại gì, hắn cởi phăng đồ ra trong khi môi vẫn dính chặt lấy môi Nương. Nương từ từ ngồi xuống, đưa miệng vào bộ phận của hắn, khi hắn phát ra những tiếng rên rỉ sung sướng thì Nương bất ngờ cắn phập vào đó, dùng hết sức bình sinh để nghiến, hắn thét lên đau đớn, nắm tóc của cô mà lôi ra, nhưng hàm răng của Nương vẫn cắn chặt lấy bộ phận sinh dục của gã, tới khi chiếc xe đột ngột dừng lại, làm gã té nhào, Nương cũng té theo thì Nương mới nhả của hắn ra, miệng Nương tanh mùi máu, gã trai bất tỉnh.
Người đàn ông lớn tuổi hơn, cha hắn vén tấm bạt, ngó vô hỏi ‘chuyện gì vậy?”, ông bấm đèn pin rọi vào, thấy con trai nằm bất tỉnh, miệng Nương đầy máu, ông hiểu ra ngay vấn đề, trong lúc hoảng loạn, Nương may mắn quơ được cái liềm nằm dưới sàn xe, đưa lên cao thủ thế. Người đàn ông mở cửa thùng xe, bên ngoài, trời đã gần sáng, tuy nhiên xung quanh Nương vẫn không thấy có căn nhà nào cũng như không thấy ai. Ông già hỏi “mầy làm gì nó? Đồ con chó, cứu mầy mà mầy trả ơn vậy đó hả?”. Ông già đứng dưới đất, chụp lấy cuộn dây thừng để trói heo, quất mạnh vào chân Nương, lôi xuống, Nương bị bất ngờ, tay cầm liềm bị đánh vào thùng xe rơi xuống đất, Nương rơi ra khỏi thùng xe, té ngửa xuống đất, cái liềm rớt xuống trước, cổ Nương bị cắm phập vào đó. Nương nhìn xuống chân mình, chiếc váy hoa phủ xuống tới đầu gối, Nương nghe ướt ở lưng, máu đã thấm đã loang dần xuống lưng. Chiếc xe tải bỏ đi, chiếc điện thoại được ném lên người cô, không có một bóng người nào quanh đó.
Hôm qua, Nương đã mặc chiếc váy này nguyên cả ngày mà vẫn không hay biết, cái váy mà Bào đã tặng Nương trong ngày sinh nhật của ba năm trước.
Nương nhớ đến cô gái mặc váy hoa đã nhoẻn miệng cười với Nương, có một lần hai người đi qua nhau, Nương đã nghe cô gái ấy thầm thì rằng “đừng ghen tuông, ghen tuông sẽ giết chết cô theo nhiều cách!”.
Nương nhớ Bào từng nói rằng “làm ơn tin anh…”
Bào nằm ở sofa, nhìn đồng hồ, lẩm bẩm “đi đâu mà giờ này không về?”, đêm qua anh đã say, rồi đã đến nhà cô gái đó, nhưng Bào về rất sớm vì anh luôn có cảm giác lạ lạ, sao đường đến nhà cô gái và đường về nhà rất quen.
Sáu giờ, điện thoại reo, số điện thoại của vợ, nhưng người ta báo vợ anh đã chết ở một cánh đồng tận Tây Ninh.
Bào chết sững khi nhìn thấy vợ mình với chiếc váy hoa, bị cái liềm cắm phập vào gáy, máu lênh láng. Nhìn sang chiếc yên xe máy của mình, Bào thấy có rất nhiều máu đã khô. Cảnh sát không hỏi gì, còng tay Bào giải đi. Mắt Nương vẫn mở thao láo như nhìn theo. Bào ngoảnh lại, thấy Nương đang nhoẻn miệng và cười.
6.2011
25.Ông già không biết bay
Truyện ngắn của Đặng Hải Quang
Truyện kể rằng từ xưa, xưa lắm, con người trên trái đất này sống rất hạnh phúc. Không có chiến tranh, không có đói nghèo. Nụ cười không bao giờ mất trên mặt con người, dẫu đó có là đứa trẻ hay cụ già, nam thanh hay nữ tú, thậm chí ăn mày đi xin tiền cũng luôn phải cười toe cười toét.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian